United đã thi đấu không tốt trong trận thư hùng có ý nghĩa quyết định này, và hình phạt họ phải gánh chịu là ba bàn thắng của Samuel Eto’o khi “Báo đen” đã lợi dụng rất tốt những sai lầm từ phía đối phương.
Mourinho tiếp tục sử dụng David Luiz ở vị trí tiền vệ trụ bên cạnh Ramires, đồng thời chọn Samuel Eto’o là tiền đạo cắm thay vì Fernando Torres. Bên dưới Eto’o là bộ ba quen thuộc trong mùa giải năm nay Oscar – Hazard – Willian. Bên phía Man Utd, Phil Jones trở lại để đá cặp cùng Michael Carrick tại tuyến giữa; Ashley Young xuất phát từ đầu bên cánh trái, trong khi Adnan Januzaj sẽ phối hợp cùng Danny Welbeck ở tuyến trên.
1) Man United khai thác hành lang hai cánh
Đội bóng áo đỏ khởi đầu trận đấu đầy hứng khởi. Họ là đội được giao bóng trước, nhanh chóng áp đặt thế trận lên đối phương với những bài đánh cánh, đặc biệt là ở cánh trái – một đặc trưng của “Moyes United” cho tới thời điểm này. Người đáng kể nhất bên phía MU là Januzaj. Khi được bố trí song hành cùng Welbeck, Januzaj là người chơi cao hơn (để Welbeck lùi xuống lấy bóng, đồng thời kèm cặp David Luiz), liên tục di chuyển sang trái, cụ thể là vào khoảng trống giữa trung vệ phải và hậu vệ phải của Chelsea, nhằm tạo lợi thế quân số. Ví dụ như tình huống Januzaj chuyền cho Welbeck nhưng Welbeck lại mất trụ, sau đó là tình huống anh nhả bóng lại nhưng không có đồng đội nào có mặt để nhận được.
Ngoài ra, United không có thêm phương án nào khác. Ashley Young, sau những phút đầu hứng khởi (đặc biệt là tình huống 1-2 với Welbeck) chìm dần xuống và không làm được gì nổi bật, trong khi Valencia, với lối chơi quen thuộc, có cố gắng nhưng những đường tạt của anh chẳng đi đến đâu (4 đường tạt, không thành công đường nào). Patrice Evra, như thường lệ, là mũi nhọn bên cánh trái và thường xuyên tham gia tấn công, hỗ trợ các đồng đội; Rafael cũng vậy, tuy vậy hiệu quả cũng không cao. Chỉ có Januzaj là thực sự “làm một cái gì đó”.
Còn Chelsea, sau những phút đầu bị ngợp và cuốn theo nhịp độ cao, lùi sâu hơn, phòng ngự vững vàng hơn trước những đường tạt của Quỷ Đỏ thành Manchester, ngoại trừ tình huống nhả bóng lại từ đường biên ngang của Januzaj.
2) United bị khai thác
Man United chơi khá chủ động trong trận đấu này – họ khởi đầu với cách pressing khá cao và giữ cự li đội hình khá đều. Cho dù tỏ ra bị động hơn ở giữa sân khi phải đối đầu với sự cơ động của David Luiz cũng như Ramires, tuy nhiên United vẫn trụ vững. Vấn đề của họ bắt đầu lộ ra ở nửa cuối hiệp 1, khi họ không còn giữ được cự li giữa tuyến hậu vệ và tiền vệ: trong khi những Carrick và Jones dâng cao lên để áp sát các tiền vệ của Chelsea, hàng hậu vệ đã lùi xuống, để lộ khoảng trống lớn, thừa cho các tiền vệ của Chelsea (và cả Eto’o) hoạt động, hay ít nhất là quay lại đối mặt với khung thành của De Gea. Bằng những đường chuyền trực diện, Chelsea giữ nhịp độ cao trong tấn công, nhanh chóng khai thác điểm yếu của United.
Đây là điều kiện lí tưởng để bộ ba tiền vệ tấn công của Chelsea lợi dụng. Willian có mặt ở khu vực trung tâm và tấn công thẳng vào bộ tứ vệ của United, trong khi Hazard bám biên trái nhiều hơn và gây khó khăn cho đối thủ bằng những tình huống đi bóng. Còn Oscar? Anh là chất xúc tác cho Chelsea: di chuyển rộng, thường là dạt ra phải, cho Willian di chuyển vào giữa cũng như bảo vệ cánh này; khi Chelsea có bóng thì di chuyển vào trung tâm để giúp Chelsea có lợi thế quân số nhằm giữ bóng và triển khai bóng lên.
Chelsea không xâm nhập được hàng phòng ngự của United – bằng chứng là trong ba bàn thắng, chỉ có đúng bàn đầu tiên – một bàn thắng “siêu phẩm” có phần may mắn – là tới từ tình huống bóng sống, còn hai bàn còn lại đều là hệ quả của phạt góc.
3) Bàn thắng thứ hai và thứ ba – hay là sự thiếu tổ chức của United
Khi đối đầu với các đội bóng lớn trong những năm gần đây, United luôn dựa vào sự chắc chắn của đội hình để chiến thắng, cho dù là lùi rất sâu hay là đẩy cao đội hình nhằm chiếm thế chủ động. Không duy trì khoảng cách giữa các tuyến là một lẽ, nhưng trong trận đấu này, từ hai tình huống phạt góc, United đã phải nhận trái đắng từ những sai lầm rất không đáng có.
Trong bàn thua thứ hai, nguyên nhân để lọt lưới là do cả đội đã không di chuyển hợp lí: đầu tiên, Vidic đứng quá thấp, để cho Eto’o ở tư thế không việt vị, và sau đó các cầu thủ áo đỏ đã không kịp thời lùi về để cho Eto’o thoải mái dứt điểm, trong khi 7 cầu thủ MU đứng nhìn. Còn ở bàn thua thứ ba, lỗi chính thuộc về Valencia với nỗ lực kèm người…ngớ ngẩn đối với Eto’o, tuy nhiên cách phòng ngự phạt góc của United không tốt, điển hình như việc Evans để Cahill thoát ra và đánh đầu tự do (nếu United muốn phòng ngự khu vực, tại sao khu vực đó không có ai quản lí?).
Chính những sai lầm đó khiến United phải trả giá đắt. 3-1 là một tỉ số cách biệt, và đáng ra United đã không thua đau đến như vậy.
4) Những sự thay đổi người.
Smalling thay Evra là một sự thay đổi người bất đắc dĩ khi lão tướng người Pháp chấn thương – Rafael chuyển sang chơi hậu vệ trái. Sau đó, Moyes rút một Young không hiệu quả ra để thay bằng Chicharito nhằm tìm kiếm bàn thắng. Januzaj chuyển sang cánh trái, Welbeck chơi hộ công cho Chicharito. Cầu thủ người Anh liên tiếp băng lên phía trước, còn Chicharito thì hơi lùi xuống và có một số đường phất bóng tốt ra hai cánh. Trong một khoảng thời gian ngắn, United chơi tốt hơn khi tận dụng khoảng trống giữa hai tuyến tiền vệ – hậu vệ của Chelsea, tạo ra khi Ramires bị hút lên phía trên.
Nước cờ tiếp theo của Mourinho là bảo vệ khu vực này. Oscar được cho ra nghỉ và Mikel vào sân, đẩy Ramires sang phải – không chỉ bảo vệ khu vực giữa sân, ông còn gia cố thêm khả năng phòng ngự ở bên cánh phải của đội nhà. Torres thay Eto’o không có gì đặc biệt, chỉ là một tiền đạo vào thay một tiền đạo. Cuối cùng, tân binh Nemanja Matic được đưa vào sân thay Willian, đưa Chelsea thành một dạng 4-5-1 với 3 tiền vệ trung tâm Matic – Luiz – Mikel (Ramires bên phải, Hazard bên trái) nhằm khóa sổ trận đấu. Khi Vidic bị thẻ đỏ, trận đấu coi như là kết thúc.
Kết luận
Chelsea không hẳn là đánh bại đối thủ một cách giòn giã về mặt chiến thuật – nhưng chất lượng của các cá nhân cùng với sự thực hiện kế hoạch một cách chính xác đã đem lại cho họ một thắng lợi thuyết phục. Còn United, cách tiếp cận của họ không sai, và đáng ra họ có thể làm tốt hơn, nhưng những sai lầm của hệ thống trong khoảnh khắc đã gây ra thảm họa. Đây là vấn đề đặt ra cho Moyes: Liệu ông có thể sửa lại những lỗ hổng này không? Hay là ông có thể sửa được khi còn thời gian không?
You must be logged in to post a comment.