Một trận derby Bắc London tương đối nhạt nhòa kết thúc với chiến thắng giành cho Tottenham Hotspurs. Đoàn quân của Arsene Wenger tiếp tục sa lầy và viễn cảnh năm thứ hai liên tiếp không có lễ St.Totteringham đang gần hơn.
Arsene Wenger sử dụng sơ đồ chiến thuật 4-3-3 với bộ ba tiền vệ trung tâm Granit Xhaka – Jack Wilshere – Mohamed Elneny. Tân binh Henrikh Mkhitaryan chơi ở cánh trái, còn ngôi sao vừa gia hạn hợp đồng Mesut Ozil chơi ở cánh phải. Trong khi đó, đội hình của Spurs, với sơ đồ 4-2-3-1, không có sự bất ngờ nào cả.
1. Arsenal và những vấn đề
Các học trò của Wenger khởi đầu trận đấu bằng cách dâng cao đội hình, áp sát đối thủ ngay tại phần sân đội bạn. Cách pressing của họ không có gì quá phức tạp: Tiền đạo áp sát trung vệ, tiền vệ cánh thì áp sát hậu vệ biên, tiền vệ trung tâm thì bắt lấy tiền vệ trung tâm. Cụ thể hơn: Nếu Davinson Sanchez có bóng, Aubameyang sẽ áp sát anh này, còn Mkhitaryan sẽ kèm Trippier, Xhaka theo sát Dier (đang lùi xuống gần hàng hậu vệ để nhận bóng). Tuy nhiên, cách tiếp cận này không hiệu quả này vì các cầu thủ Arsenal thực hiện áp sát không thực sự quyết liệt, tạo điều kiện cho cầu thủ của Spurs có thể chạm bóng cũng như thực hiện cách thoát pressing: hoặc là câu bóng dài qua đầu hàng hậu vệ cho Kane và Alli đua tốc độ; hoặc là chuyền cho Kane – người thường xuyên lùi xuống khu vực hàng tiền vệ, tạo hướng chuyền để đồng đội đưa bóng lên một cách dễ dàng.
Họ cũng không làm tốt hơn trên mặt trận tấn công. Cụ thể hơn, vấn đề của Arsenal xuất hiện ngay ở khâu phát bóng lên (build-up).
Thực tế, có một tình huống mà các cầu thủ Arsenal tạo được ưu thế áp đảo về quân số trong build-up:
Kể cả khi lên được bóng, Arsenal cũng gặp bế tắc. Đối thủ của họ rút về lập đội hình phòng ngự 4-4-2 khá hẹp, giữ khoảng cách theo bề ngang cũng như bề dọc khá tốt. Còn Arsenal, họ có 3 tiền vệ trung tâm xoay vòng theo một cách tùy hứng; có một Mesut Ozil chỉ thích dạt vào trong trung lộ hoặc hành lang trong (half-space) phải; có Mkhitaryan mặc dù di chuyển khá đa dạng nhưng lại có xu hướng nhận bóng tới chân và quặt vào bên trong. Có nghĩa là, Arsenal có tới 5 cầu thủ ở trung lộ, cố gắng phối hợp nhỏ với nhau trong một khoảng không gian hẹp mà Tottenham đã “giăng lưới” sẵn, trong khi không có một bài vở nào rõ ràng.
Vì vậy, kế hoạch của Arsenal là: lùi đội hình thật sâu, phòng ngự phản công. Pháo thủ xếp theo đội hình 4-1-4-1, đôi lúc là 4-5-1 phẳng, lùi về sát với vòng cấm và coi trọng việc thủ thế hơn là tìm cách gây áp lực lên cầu thủ đối phương đang có bóng. Nhưng như vậy, họ lại gặp phải hai vấn đề:
- Phản công không tốt
- Sơ hở ở hàng phòng ngự
Hai vấn đề này có thể được diễn giải thông qua phân tích màn trình diễn của một cầu thủ Arsenal: Mesut Ozil.
2. Mesut Ozil
Wenger không bao giờ có thể bỏ Ozil trên băng ghế dự bị. Siêu sao người Đức luôn phải có mặt trên sân, cho dù Wenger có phải đẩy anh ra cánh. Trong trận đấu này, Ozil chơi ở vị trí tiền vệ phải và với đấu pháp dựa vào phòng ngự sâu của Arsenal, nhiệm vụ của Ozil sẽ là phòng ngự cánh phải một cách kỉ luật, đồng thời làm một ngòi nổ khi Arsenal phản công.
Tuy nhiên Ozil không phải là một cầu thủ có thể phản công hiệu quả khi chơi ở vị trí này. Thay vì cầm bóng bứt tốc thật nhanh, Ozil thích bóng tới chân để tổ chức lối chơi hơn. Như vậy, tốc độ phản công của Arsenal đã bị giảm đáng kể (cộng thêm cả việc Aubameyang cũng lùi sâu). Mkhitaryan chịu khó chạy, chạy không bóng tốt, biết chạy trực diện lên phía trước khi phản công, nhưng những đường chuyền quyết định của cầu thủ người Armenia lại vô cùng đáng thất vọng. Cũng phải kể tới việc Tottenham đã phản pressing rất tốt – chi tiết sẽ được nhắc tới ở phía sau.
Vấn đề thứ hai nằm ở khâu phòng ngự. Định kiến “tiền vệ sáng tạo, kiến thiết lối chơi mà ra cánh đá thì thế nào cũng để hổng cánh” không hoàn toàn đúng. Ozil thực tế đã giữ được kỉ luật. Anh có để hổng vị trí không? Có. Nhưng đây là hệ quả của cách tiếp cận trong phòng ngự của Wenger, chứ không hẳn là lỗi của cá nhân Ozil.
Cụ thể, Ozil giữ được vị trí, Ozil biết đeo bám hậu vệ biên dâng cao của đối thủ. Nhưng Ozil muốn chủ động áp sát hơn. Arsenal lùi sâu, rất sâu và gần như không gây áp lực lên cầu thủ Spurs đang cầm bóng. Hậu quả là Spurs thoải mái luân chuyển bóng, triển khai tấn công hết đợt này tới đợt khác; đồng thời khi phản công, Arsenal không biết làm thế nào để bung ra khỏi cái bức tường thành phòng thủ do chính mình dựng ra.
Nhưng mỗi khi Ozil rời vị trí, dâng lên áp sát, khoảng trống lộ ra lại không được bọc lót hợp lí. Tiền vệ trung tâm lệch phải (Xhaka? Wilshere?) không dịch sang để trám vào, còn hậu vệ phải Bellerin thì lại luôn lao lên để tấn công trực tiếp đối phương đang có bóng, làm lộ ra khoảng trống giữa anh và Mustafi – khoảng trống mà không phải lúc nào Elneny cũng lấp được. Điều này là đặc biệt nguy hiểm vì hướng tấn công chủ yếu của Tottenham chính là cánh trái.
Bằng việc duy trì ưu thế quân số cũng như cự li hợp lí giữa các cầu thủ tấn công ở khu vực cánh trái, Tottenham có thể phối hợp nhóm, kéo đối thủ khỏi vị trí, tạo không gian, cũng như áp sát ngay lập tức nếu như mất bóng. Đây chính là lí do vì sao Spurs phản pressing rất tốt. Cũng phải nhắc tới cặp đôi tiền vệ trung tâm Dier – Dembele: bằng việc luôn để hai người này giữ vững vị trí ở phía sau, Spurs vừa có người càn quét khi để mất bóng, vừa có một “bệ phóng” để luân chuyển bóng một cách chắc chắn mỗi khi triển khai tấn công (cho dù không mấy sáng tạo).
Trong tình huống ghi bàn của Tottenham, Ozil rời vị trí để áp sát cầu thủ Spurs đang có bóng (Dembele), khoảng trống lộ ra mà Xhaka không hề bọc lót – cộng thêm với việc Arsenal thụ động, kết quả là Davies có thừa thời gian lẫn không gian để tạt chuẩn xác cho Kane ghi bàn.
Khi cả đội Arsenal lùi sâu và giữ chặt vị trí trước vòng cấm, phút 51, Dier thừa cơ tung ra đường chuyền bổng cho Kane đánh đầu suýt thành bàn.
Còn khi Ozil quyết định là…tắt điện đi ngủ và không làm gì cả, chúng ta có tình huống ở phút 26, khi Tottenham tạo được tình huống ưu thế quân số 3 v 2 ở cánh trái, Eriksen tạt cho Kane dứt điểm chệch khung thành.
3. Những sự thay đổi muộn
Như thường lệ, Wenger đợi tới hẳn phút 64 để thay đổi. Bằng việc tung Iwobi và Lacazette vào sân thay Elneny và Mkhitaryan, Arsenal chuyển sang 4-2-3-1 với cặp tiền vệ Wilshere – Xhaka, bộ ba tấn công Aubameyang (cánh trái) – Ozil (trung tâm) – Iwobi (phải) chơi sau trung phong Lacazette.
Arsenal chuyển sang chơi trực diện, nhanh và quan trọng nhất là rộng hơn. Lúc này họ có một Aubameyang luôn tìm cách xâm nhập từ cánh trái, có Ozil tự do với tầm hoạt động 360 độ, Iwobi thì bó vào trong để Bellerin dâng cao, còn Lacazette xuất phát ở vị trí lệch phải và chạy chéo vào bên trong. Nhịp độ đã tăng, bề rộng đã tăng, vấn đề là…độ chuẩn xác của đường chuyền thì không tốt. Spurs lại thừa cơ phản công và đáng lẽ ra tỉ số đã không dừng lại ở 1-0.
4. Kết luận
Arsenal chọn cách chơi thụ động và đã phải trả giá. Bản thân việc lùi sâu không có gì sai, kể cả có là “đại gia” đi chăng nữa, nhưng nếu như không thể phản công nhanh, nếu như không thể giữ được đội hình phòng thủ chặt chẽ và nếu như không có một chút áp lực nào đáng kể lên đối phương, việc thất bại không có gì là khó hiểu. Tóm lại, Arsenal không thể đấu lại đối thủ khi dâng cao cũng như khi lùi sâu, không tấn công được mà phản công cũng không xong. Trong khi đó, Tottenham của Pocchettino không quá đặc sắc nhưng đã làm vừa đủ, làm hiệu quả và bỏ túi 3 điểm (Cho dù họ có thể làm tốt hơn, để chiến thắng không sít sao như vậy).
You must be logged in to post a comment.