Đức 1-0 Argentina: Bàn thắng bằng vàng của Gotze

Tưởng chừng trận chung kết World Cup 2014 sẽ phải được phân định thắng thua trên chấm phạt đền, cầu thủ vào sân thay người Mario Gotze đã ghi bàn thắng phá vỡ thế bế tắc, cũng là bàn thắng duy nhất trong trận đấu, giúp người Đức có được chức vô địch World Cup lần thứ tư.

Nguồn: Fifa.com

Continue reading

Bayern Munich 1-1 Arsenal: Phép màu không lặp lại

Hãy theo dõi chúng tôi tại địa chỉ facebook http://www.facebook.com/MyFootballRamble và tại twitter https://twitter.com/Myfootballrambl

Arsenal đã từng để thua trước Milan và Bayern Munich trong hai kì Champions League trước đây, để rồi thắng ngược lại và ra khỏi cuộc chơi trong tư thế ngẩng cao đầu. Nhưng lần này, trên sân Allianz Arena, điều này đã không xảy ra.

 Lukas Fabianski bắt chính cho Arsenal trong trận này. Vị trí hậu vệ cánh trái của đội bóng nước Anh do Thomas Vermaelen đảm nhiệm; Alex Oxlade-Chamberlain chơi ở vị trí tiền vệ trung tâm cùng Mikel Arteta. Lukas Podolski có tên trong đội hình xuất phát. Bên phía Bayern Munich, Javi Martinez song hành cùng Dante ở vị trí trung vệ, Bastian Schweinsteiger trở lại hàng tiền vệ cùng Thiago Alcantara, còn Mario Gotze cũng có mặt ngay từ đầu.

 Bayern là đội nắm quyền làm chủ trận đấu và thật sự là đã áp đảo Arsenal, khiến các Pháo thủ thành London không tạo ra được nhiều cơ hội, cho dù tỉ số 1-1 có thể không cho thấy như vậy.

Đội hình xuất phát của hai đội

 1) Bayern xuống cánh tấn công

 Trong trận đấu này, Pep Guardiola sử dụng đội hình 4-2-3-1 cho đội bóng của mình, với Schweinsteiger – Thiago là bộ đôi tiền vệ trung tâm, Gotze chơi ở phía trên trong vai trò tiền vệ công trung tâm.

 Khi trong giai đoạn triển khai bóng từ phát bóng (ngắn), Schweinsteiger sẽ hơi lùi xuống, gần với hai trung vệ hơn – nhưng không quá xa so với Thiago.

 Cánh phải là hướng tấn công chính của Bayern. Lahm khởi đầu khá thấp (chỉ hơi chếch lên so với Dante và Martinez) và băng lên sau. Anh di chuyển khá đa dạng: Bám biên để Robben bó vào trong, hoặc xâm nhập bất ngờ vào “half-space” bên phải (ở đây là không gian giữa Koscielny – Vermaelen – Arteta – Chamberlain). Về phần Robben, anh di chuyển ăn ý cùng Lahm: khi thì cắt vào trong, khi thì bám biên, khi thì đứng sát hậu vệ để đón đường chọc xuống như một tiền đạo thứ hai. Bên cạnh đó, Schweinsteiger cũng dâng cao hỗ trợ tấn công, xâm nhập lớp phòng ngự của Arsenal.

 Bên phía cánh trái, Alaba dâng lên cao và phối hợp chồng biên với Ribery: hoặc là Ribery bó vào và Alaba bám biên, hoặc hậu vệ trẻ người Áo có thể tấn công vào trong. Hướng tấn công này của Bayern đơn giản hơn so với phía đối diện.

 Cũng phải kể đến vai trò của Mandzukic và Gotze, mặc dù hai người này không lên tiếng như các đồng đội. Mandzukic đóng vai trò làm tường, giúp các đồng đội tiến lên, cũng như đẩy lui hàng hậu vệ Arsenal xuống; còn Gotze dạt qua hai bên cánh để tạo áp đảo quân số ở mỗi bên.

Bayern triển khai bóng và những khả năng di chuyển của các cầu thủ (kể cả Neuer)

2) Arsenal triển khai lối chơi

 Đội khách khởi đầu khá tích cực, áp sát tầm trung và cao với đội hình 4-4-1-1 và khiến Bayern lúng túng. Một phần cũng là do đội hình của Bayern khi triển khai bóng: lúc này, Schweinsteiger không lùi sâu và dễ bị lọt vào tầm khống chế của Arsenal, Bayern gặp khó khăn trong việc đưa bóng lên trên và phải sử dụng những đường bóng dài chéo sân tới cho Ribery để giải tỏa áp lực.

 Những phút sau đó, Schweinsteiger lùi sâu hơn, Bayern có thể triển khai bóng ra thông qua kênh của anh và Lahm. Đồng thời, Arsenal lùi xuống, có lẽ là không thể duy trì được cường độ chơi như ban đầu, Giroud cũng không dẫn đầu những đợt pressing cao nữa, và để cho Bayern có thời gian thi triển lối chơi của mình.

3) Cách Bayern khống chế Arsenal

 Những đợt triển khai tấn công từ phần sân nhà của Arsenal đã bị Bayern kiểm soát một cách hiệu quả. Trong giai đoạn này, đội hình của Arsenal có dạng 2-3-1-3-1, với hai hậu vệ biên đẩy lên cao nhằm tạo bề rộng, Chamberlain lên cao, Arteta đứng trước hai trung vệ. Ozil, người được bố trí ở cánh phải trong trận này, di chuyển vào trong gần với Giroud. Mục tiêu của Arsenal là cố gắng đẩy lên luôn theo chiều dọc, chứ không giống cách làm của Bayern hay áp dụng là kéo ra theo bề rộng rồi tiến lên.

 Tuy vậy, Bayern đã có cách pressing hiệu quả. Đội hình lúc này của họ có dạng 4-2-3-1. Mandzukic áp sát trung vệ của Arsenal, còn Gotze thấp hơn, bám sát Arteta. Điều này đảm bảo cho việc Koscielny và Mertesacker phải đẩy bóng ra cánh – nếu điều này xảy ra, ngay lập tức tiền vệ cánh và hậu vệ cánh tương ứng sẽ áp sát đối tượng của mình, không cho họ kịp quay ra. Kết quả là Arsenal gặp rất nhiều khó khăn trong việc đưa bóng lên phía trước. Còn nếu Pháo thủ muốn chơi bóng dài thẳng lên cho Giroud? Dante và Martinez luôn sẵn sàng tranh chấp, các đồng đội của hai anh cũng được tổ chức tốt để đoạt bóng bật ra.

Trong trường hợp này, bóng được chuyền ngắn sang bên phải cho Sagna. đội hình Bayern sẽ được dịch sang tương ứng, trong khi mỗi người vẫn đảm bảo quản lí được khu vực cũng như cầu thủ đội bạn của mình. Thiago sẵn sàng bọc lót – kết quả là Arsenal tắc nghẽn ở khu vực này.

 Khi Arsenal phản công, Bayern cũng làm tốt khi pressing ngay tại chỗ, ngăn không cho Arsenal tiến lên. Tuy nhiên điểm sáng của Arsenal ở đây là Chamberlain. Cầu thủ trẻ người Anh sử dụng tốc độ và kĩ năng rê dắt của mình để nhanh chóng vượt qua sự truy cản của Bayern, khởi đầu những đợt phản công cho Arsenal. Tốc độ của anh là mối đe dọa với Dante và Martinez – điển hình là tình huống phạm lỗi và nhận thẻ vàng của Dante.  Với việc Ozil chơi ở bên cánh phải, sàn diễn thuộc về một mình Chamberlain. Về mặt số liệu, Chamberlain hoàn thành 10 pha đi bóng – một con số ấn tượng (trong khi người có số lần đi bóng nhiều thứ hai là Robben có 5 lần).

4) Những sự thay đổi cuối trận

 Tuy chiếm thế thượng phong như vậy nhưng Bayern lại không thể tận dụng được những cơ hội. Bàn thắng duy nhất của họ được ghi bởi Schweinsteiger với một pha xâm nhập vòng cấm rất tốt, làm bất ngờ hoàn toàn các cầu thủ Arsenal. Đội khách buộc phải dồn lên áp sát đối thủ với cường độ cao hơn – điều đó đã dẫn tới bàn thắng san hòa tỉ số của Podolski sau pha cướp bóng trong chân Lahm.

 Pep Guardiola quyết định thay đổi chiến thuật vào phút 59 khi thay Gotze bằng Toni Kroos. Bayern hoạt động với ba tiền vệ trung tâm: Kroos thường lùi sâu nhất, giúp Thiago và Schweinsteiger đẩy cao lên; anh nhận bóng từ các trung vệ cũng như giúp đưa bóng thẳng tới chân Ribery và Robben. Có thể coi đây là một biện pháp khóa chặt khu trung tuyến, không cho Arsenal lên bóng được theo một mạch thông suốt. Trong khi đó, những sự thay đổi của Arsenal đều không phải là những biến hóa chiến thuật xuất sắc mà chỉ là đưa những cầu thủ còn sung sức để tăng thêm tốc độ cũng như áp lực lên đối thủ: Rosicky (thay Ozil), Gnabry (thay Arteta) và Flamini (thay Chamberlain). Nhưng lúc này đội quân của Pep đã sẵn sàng lui về nửa sân nhà và lập khối phòng ngự vững chắc – thậm chí họ còn kiếm được một quả penalty, nhưng lại không tận dụng thành công.

5) Kết luận

 Bayern đã nhập cuộc tốt hơn trận lượt đi, và nhìn chung đấu pháp của Hùm xám xứ Bavaria là ổn. Arsenal không triển khai được thế trận và cho dù đã ngăn chặn được những cơ hội dành cho từ đội bóng nước Đức, họ không thể nào có được một màn lội ngược dòng ngoạn mục như hai lần trước nữa. Đã không có phép màu nào xảy ra – Bayern tỏ ra tốt hơn Arsenal, và là đội chiến thắng.

Chelsea 2-1 Liverpool: Chelsea đánh mạnh, đánh nhanh và đánh thắng

Hãy theo dõi chúng tôi tại địa chỉ facebook http://www.facebook.com/MyFootballRamble và tại twitter https://twitter.com/Myfootballrambl

Liverpool chịu thất bại thứ hai liên tiếp, lần này là trước Chelsea, khiến cho tham vọng trụ trong tốp 4 (và xa hơn là giành chức vô địch) càng trở nên khó khăn hơn.

Brendan Rodgers chỉ thay đổi ở vị trí hậu vệ trái: Daniel Agger trở lại và thế chỗ Aly Cissokho. Trong khi đó, Mourinho gây ngạc nhiên khi đưa David Luiz thi đấu ở vị trí tiền vệ trung tâm bên cạnh Frank Lampard (trái với lời tuyên bố trước đây) và chọn Samuel Eto’o thay vì để Fernando Torres đối đầu với đội bóng cũ. Đồng thời, huấn luyện viên người Bồ Đào Nha tiếp tục không dùng Juan Mata mà thay vào đó là Borges Willian.

1) Liverpool bị khai thác

Đội hình xuất phát của hai đội

Trước trận đấu này, nhiều ý kiến cho rằng Jose Mourinho sẽ cho đội bóng của mình lùi sâu, phòng ngự-phản công. Nhưng ông không làm thế. Chelsea nhập cuộc bằng lối đá áp sát cao, nhịp độ nhanh – nhất là khi họ bị thủng lưới sớm, cách tiếp cận này là có lí.

Và thật sự là lối chơi này tỏ ra rất hiệu quả. Liverpool không thể kiểm soát được không gian – thay vì pressing một cách cẩn thận và lùi xuống củng cố đội ngũ, các cầu thủ áo đỏ bị hút lên phía trước, không lập được đội hình cũng như duy trì được cự li thích hợp. Với việc Allen, Henderson cùng Coutinho và Sterling dâng khá cao, Lucas bị bỏ mặc lại ở dưới, còn hai hậu vệ biên không được hỗ trợ, dẫn tới việc bị hút theo hai cầu thủ tiền vệ cánh bên phía Chelsea. Liverpool đã tự biến mình trở thành miếng mồi ngon cho Chelsea – khi các cầu thủ áo xanh phản công với những đường chuyền trực diện, Liverpool không những pressing chẳng để làm gì mà còn bị xé toang một cách rất dễ dàng – không những dễ bị tổn thương bởi những bài di chuyển, phối hợp của ba tiền vệ tấn công, họ còn gặp khó khăn nếu một tiền vệ trung tâm (như Lampard) xông lên tấn công.

Cũng phải nói rõ hơn bộ ba tiền vệ tấn công của Chelsea trong trận đấu này – những người đã có một trận đấu vô cùng xuất sắc. Trước hết là Oscar: anh di chuyển liên tục, có thể hoán đổi vị trí cho Willian, Hazard hoặc lùi xuống sâu. Chính điều này đã tạo điều kiện cho Chelsea có thể duy trì mạch tấn công, cho phép hai tiền vệ cánh của Chelsea tấn công vào khoảng trống xung quanh Lucas (half-space) một cách thoải mái, đồng thời chính anh cũng có thể băng lên một cách bất ngờ. Có thể lấy ví dụ ở tình huống Chelsea gỡ hòa: Oscar chạy qua Lucas, nhận bóng từ Hazard (người đi bóng vào half-space khá thoải mái, đồng thời hút Agger), nhả lại cho Willian (anh này cũng tương tự Hazard, chỉ khác là hút Johnson); cuối cùng Hazard di chuyển trong tư thế không hề bị kèm sang bên trái, ở vị trí hoàn toàn trống trải và dứt điểm thành bàn.

Nếu như trong những trận đấu trước, Liverpool giữ được một đội hình hợp lí, thì trong trận đấu này, chính việc không thể làm được điều trên đã khiến họ phải chấp nhận thất bại.

2) Đội hình của Chelsea

The Blues được tổ chức tốt hơn đối thủ. Khi đối phương phát bóng, họ áp sát ngay lập tức với cường độ cao, khiến Liverpool không thể triển khai được lối chơi và qua đó tạo cơ hội phản công nhanh. Còn khi Liverpool đã vượt qua áp lực ban đầu đó rồi, các cầu thủ áo xanh lùi nhanh xuống, lập thành hai tầng bốn người. Sự lựa chọn “mới mẻ” của Mourinho cho vị trí tiền vệ trung tâm là David Luiz đã chơi khá tốt, đem lại sự cơ động ở tuyến giữa cho Chelsea, đồng thời cũng không ngại băng lên phía trước. Tuy vậy, khu vực cánh phải của Chelsea có vẻ gặp vấn đề – tiền vệ cánh phải (Hazard) thường lui về chậm, để lộ khoảng trống giữa vị trí đó và tiền vệ trung tâm – một khoảng trống mà Coutinho của Liverpool hoàn toàn có thể sử dụng được, tuy nhiên Liverpool lại dựa nhiều vào Sterling hơn.

Trong hiệp 2, Rodgers phải thực hiện một sự thay đổi người bắt buộc: cầu thủ trẻ Brad Smith vào sân thay Joe Allen bị chấn thương. Smith chơi ở vị trí tiền vệ trái, và Liverpool chuyển sang 4-2-3-1 với Lucas và Henderson hợp thành cặp tiền vệ trung tâm, Coutinho chơi phía sau Suarez. The Kop tỏ ra tốt hơn khi cặp tiền vệ 2 người bảo vệ khoảng không gian tốt hơn, và Coutinho được tự do di chuyển tìm khoảng trống hơn hẳn khi bị gắn ở cánh trái. Tuy vậy, Chelsea đã lùi sâu hơn, và kể cả khi tung Aspas thay Johnson, Liverpool vấn không thể làm được gì hơn.

Kết luận

Lực lượng mỏng có thể coi là một yếu tố dẫn tới phong độ không tốt gần đây của Liverpool, nhất là khi đội hình xuất phát của họ trong ba trận gần đây gần như không thay đổi, dẫn tới việc thể lực bị giảm sút trong hoàn cảnh không có người thay thế. Tuy vậy, về mặt chiến thuật, sự yếu kém được thể hiện trong trận đấu này là điều Rodgers phải khắc phục. Và tất nhiên, kì chuyển nhượng mùa đông có thể sẽ giúp Rodgers phần nào.

Man United 2-2 Tottenham: Thế cờ tàn sớm

Trận cầu trong ngày “Super Sunday” giữa hai đội bóng lớn và cùng khao khát chiến thắng đã kết thúc với tỉ số hòa, với nhiều bàn thắng và với một số tình huống gay cấn, tuy nhiên thế trận chiến thuật lại không thật sự hấp dẫn.

Bên phía Tottenham, Villas-Boas đưa bộ ba Sandro – Dembele – Paulinho vào hàng tiền vệ trung tâm, Chadli chơi ở cánh trái; cặp trung vệ là Chiriches và Dawson trong khi Vertonghen tiếp tục chơi ở vai trò hậu vệ cánh trái. Còn về phía đội khách Man United, Welbeck xuất phát thế chỗ van Persie chưa bình phục chấn thương, và cặp tiền vệ trung tâm là Jones – Cleverley.

1) Cách tiếp cận mới của Tottenham

Đội hình xuất phát của hai đội

Villas – Boas đã rút ra được bài học sau trận thua thảm Man City vừa rồi. Nếu như trong trận đấu với Man xanh, ông cho các học trò dâng cao đội hình (mặc dù trong đội hình khi đó ông có một Dawson rất chậm và một Kaboul vừa mới trở lại sau thời gian dưỡng thương), xếp đội hình 4-1-2-3 và để mặc Sandro phải đối đầu với Nasri, Toure, Aguero cùng một lúc thì giờ đội hình của Spurs đã được chuyển sang tầm trung và thấp, đồng thời Dembele chơi ngang hàng với Sandro để hỗ trợ cầu thủ người Brazil (biến Spurs thành 4-2-3-1).

Sự lựa chọn cho người chơi ngay phía sau Soldado của AVB khá thú vị: Paulinho. Anh không phải là một tiền vệ sáng tạo và cũng không đóng vai trò sáng tạo trong trận đấu này. Nhiệm vụ của cầu thủ người Brazil là hỗ trợ sát sao Soldado (giống như một tiền đạo lùi), cùng Soldado áp sát 2 trung vệ MU (2 vs 2) và băng vào vòng cấm. Bộ đôi “tiền đạo” này của Spurs có một số tình huống phối hợp hay: ví dụ như phút 30, Spurs phản công 2 đánh 2, Soldado nhả bóng đúng tầm Paulinho, sau đó Paulinho chọc khe cho Soldado, chỉ tiếc là tiền đạo của Spurs lại sút ra ngoài. Rõ ràng, khi có một trợ thủ bên cạnh, Soldado chơi tốt hơn.

Một vũ khí khác của Tottenham là Lennon bên cánh phải. Số 7 của Tottenham chắc chắn là có lợi thế cực lớn trước một Patrice Evra 32 tuổi, và quả thực vậy: anh liên tục xâm nhập vào phía sau hàng phòng ngự MU, cụ thể là sau lưng Evra, gây khó khăn rất nhiều cho hậu vệ dày dạn kinh nghiệm người Pháp khi phải đuổi theo anh, đồng thời đóng một mũi khoan sắc bén. Có lẽ đội chủ nhà đã có thể khai thác vũ khí này tốt hơn: họ có thể tập trung luân chuyển bóng bên cánh trái, để Lennon chơi rộng ra, buộc Evra phải theo sát, dẫn tới lộ khoảng trống giữa trung vệ bên trái (di chuyển về hướng bóng cùng đội hình) và hậu vệ trái của United, từ đó có thể chọc khe.

Trong trận đấu này Spurs không gặp phải quá nhiều vấn đề ở hàng phòng ngự – ngoại trừ Walker. Cả hai bàn thua của Spurs đều có dấu ấn của anh: bàn thứ nhất là một lỗi trực tiếp với pha xử lí ngớ ngẩn, còn trong tình huống bàn thứ hai, anh đã lao lên tranh bóng với Vidic một cách không cần thiết khi rõ ràng là người bất lợi hơn, dẫn tới để hổng cánh phải cho Rooney khai thác.

2)United và một số điểm sáng

Trong thời gian nửa đầu hiệp 1, United cầm nhiều bóng hơn, trong khi Spurs lùi đội hình xuống và chờ cơ hội phản công. Đấu pháp của Moyes khá đáng chú ý với bộ ba Rooney – Kagawa – Welbeck phối hợp với nhau. Lúc đầu, Welbeck được bố trí ở cánh trái, Kagawa ở vị trí “số 10” và Rooney chơi cao nhất, nhưng ranh giới này không rõ ràng: Rooney luôn lùi xuống và di chuyển rộng ra cánh, Kagawa cùng Welbeck đổi chỗ cho nhau, hoặc là thực hiện một số tình huống xâm nhập khá tốt phía sau hàng hậu vệ Spurs. United không chỉ tấn công đơn điệu ở cánh như trước, mà bây giờ họ có sự phối hợp nhịp nhàng ở cánh trái lẫn khu vực giữa sân, Evra có khoảng trống để băng lên, cũng như Valencia chạy trực diện ở cánh phải để cân bằng (dù anh không thể đánh bại hoàn toàn Vertonghen).

Tuy vậy trong phần cuối hiệp 1 và cả hiệp 2, United chủ động lùi xuống sâu hơn, để Spurs gây sức ép. Kagawa được chuyển hẳn sang cánh trái, trong khi Welbeck đá cặp tiền đạo với Rooney. Cơ hội cho bộ ba phối hợp không còn được nhiều như trước, tuy vậy Kagawa di chuyển bó vào trong và tiếp tục thực hiện những đường chuyền đáng tin cậy của mình, Rooney châm ngòi cho United, trong khi Welbeck thường đảm nhiệm vai trò chơi cao nhất và di chuyển xâm nhập thông minh vào khoảng trống giữa hậu vệ – trung vệ hoặc giữa hai trung vệ (điển hình là tình huống anh băng xuống, dẫn tới quả phạt đền cho MU).

Trận đấu diễn ra không thật sự hấp dẫn – chất lượng kĩ thuật thiếu, yếu tố đột biến không có, cả hai đều phòng ngự khá chặt chẽ. Trong khi đó, những thay đổi nhân sự của Villas-Boas không đem lại điều gì mới, còn Moyes thay người khá muộn và khi đưa Nani cùng Young vào sân (thay Kagawa và Valencia), ý đồ khóa sổ trận đấu với tỉ số hòa đã rõ ràng – ông muốn lập “xe buýt 2 tầng”.

3) Kết luận

Hai đội bóng đã chơi tiến bộ hơn: United đa dạng hơn, trong khi Spurs cân bằng hơn, mặc dù phải nói cuộc đối đầu vừa rồi của hai bên không có gì đặc sắc cả. Tuy nhiên, trước mắt hai vị HLV của cả hai đội còn nhiều điều phải làm. Với Moyes, đó là xác định một triết lí nhất quán cho cỗ máy United chạy. Còn với AVB, ông cần phải tìm và tập hợp một đội hình ưng ý – hiện tại, Spurs có rất nhiều tài năng với đủ các lối chơi khác nhau, cho phép nhiều miếng đánh chiến thuật khác nhau, nhưng AVB vẫn đang trong quá trình thay đổi nhân sự cùng sơ đồ liên tục.

Fiorentina 4-2 Juventus: Forza Viola!

Hãy theo dõi chúng tôi tại địa chỉ facebook http://www.facebook.com/MyFootballRamble và tại twitter https://twitter.com/Myfootballrambl

“Không thể tin được” chắc chắn sẽ là những từ để miêu tả chiến thắng của Fiorentina trước Juventus, khi họ đã bị dẫn 2-0 cho tới qua phút 60, nhưng vẫn ghi được tới 4 bàn để hoàn tất cuộc lội ngược dòng hết sức ngoạn mục. Trận đấu đã diễn ra khá cân bằng, hai đội tỏ ra khá ngang tài ngang sức và trận đấu đã có thể kết thúc với thắng lợi cho Juve, nhưng cuối cùng “cầm vàng lại để vàng rơi”.

Fiorentina xuất phát với 4 tiền vệ trung tâm là Pizarro, Ambrosini, Valero và Aquilani; trong khi đó, Juve đưa ra sân Marchisio thay cho Pogba và chọn cặp tiền đạo là Llorente – Tevez, ngoài ra giữ nguyên sơ đồ 3-5-2.

1) Cuộc chiến ở tuyến giữa

Đội hình xuất phát của hai đội

Cả hai đội đều có một regista ở vị trí thấp nhất: Pizarro của Fio và Pirlo của Juve. Và cả hai đều được tự do, không có một đối thủ trực tiếp nào kèm cặp cả. Kết quả là họ thoải mái điều tiết bóng cũng như băng lên phía trước để tạo tam giác phối hợp, áp đảo đối thủ. Về tầm ảnh hưởng lên lối chơi thì Pirlo là người nhỉnh hơn, với nhãn quan và tầm chuyền bóng tốt.

Hai tiền vệ trung tâm phía trên của mỗi bên cũng hoạt động khá giống nhau: Valero băng lên từ giữa sân để đưa bóng lên cung cấp cho tuyến trên, nhưng anh gặp phải cản trở mang tên Paul Pogba – cầu thủ trẻ người Pháp cũng thường xuyên băng lên xâm nhập đội hình đối phương (và anh làm công việc này cực tốt, với bàn thắng thứ hai của Juve là một dẫn chứng); Marchisio và Ambrosini thì cẩn trọng hơn (đặc biệt là Ambrosini, anh chơi khá thấp và ngang hàng với Pizarro).

Tevez và Aquilani không đóng góp gì cho trận chiến giành tuyến giữa, mà tập trung vào việc phối hợp với tiền đạo cắm.

Bên phía hai cánh, Cuadrado rất nổi bật và là một mũi tấn công chính của Fiorentina với khả năng đi bóng trực diện về phía khung thành của mình – anh đẩy một Asamoah vốn nguy hiểm trong tấn công thường ngày về thế phòng ngự. Còn ở cánh bên kia, Pasqual có mặt ở đúng vị trí, thoát khỏi tầm kiểm soát của Padoin và phối hợp với đồng đội, tuy nhiên không có nhiều diễn biến thú vị ở khu vực này.

2) Cặp tiền đạo

Fiorentina là đội có phần chủ động hơn trong trận đấu này. Họ tiếp cận khung thành Juve theo ba cách: Thứ nhất, Valero đưa bóng lên, như là một cầu nối hàng tiền vệ với tiền đạo. Thứ hai, Cuadrado. Thứ ba (cách được sử dụng rất nhiều trong nửa đầu hiệp một) là những đường bóng dài trực diện lên cho Rossi và Aquilani ở phía trên nhằm làm “chân chống”, buộc Juve phải lùi xuống. Tuy vậy, họ bị đánh bại trong thế 3 chống 2 – Juve không có khó khăn mấy trong việc phòng ngự.

Tình hình tương tự cũng xảy ra với Juve: Tevez muốn làm việc với Llorente như một cặp đôi tiền đạo, tuy vậy 3 trung vệ Fio, với lợi thế quân số, cũng giải quyết khá tốt điều này. Tuy vậy, Tevez không hoàn toàn vô dụng – anh thường lùi xuống khi đội nhà không có bóng và khi phản công thì là người đưa bóng lên phía trước, đóng vai trò ngòi nổ.

Quay trở lại phía Fiorentina – khi Fernandez vào sân thay Ambrosini, tuy cầu thủ người Chile không tạo được đột biến đáng kể, nhưng Fio đã có một mối liên kết mới giữa hai tuyến. Fernandez ít nhất cũng lùi xuống và phối hợp với tuyến giữa, làm Fio triển khai bóng có phần mạch lạc hơn.

3) Montella thay đổi chiến thuật

La Viola bị thua hai bàn chủ yếu là do lỗi cá nhân: Gonzalo Rodriguez trong bàn thứ nhất với pha truy cản không đáng có, Cuadrado với pha phá bóng hỏng ở bàn thứ hai. Thế trận tỏ ra không thay đổi và Fio không có vẻ gì là sẽ ghi được bàn danh dự…cho tới khi Montella thay người.

Đội hình 2 bên sau sự thay đổi chiến thuật của Montella

Joaquin được tung vào thay Aquilani – và Fiorentina chuyển sang 4-2-3-1, với Cuadrado chuyển sang cánh trái, Joaquin bên phải, Fernandez phía sau Rossi, Valero cặp cùng Pizarro ở hàng tiền vệ. Về lí thuyết đây là bước đi đúng khi Fio có thể lợi dụng lợi thế quân số 2 đánh 1 ở mỗi cánh nhằm khai thác hàng phòng ngự Juve – và họ đã làm vậy. La Viola đẩy đội hình lên tấn công nhanh chóng với cường độ cao, đặc biệt là áp lực ở hai cánh. Phái khen ngợi tinh thần chiến đấu của các cầu thủ Fiorentina: họ phối hợp, di chuyển chính xác, giữ nhịp tấn công mạnh và không bỏ cuộc. Bàn gỡ đầu tiên là một pha ngã đẹp; bàn thứ hai là cú sút rất tốt của Rossi và phản xạ chậm từ Buffon; bàn thứ ba là pha lập công trong thế hoàn toàn tự do của Joaquin (toàn bộ đội hình Juve đã bị kéo lệch sang bên phải và không ai kèm Joaquin – Asamoah đang ở đâu? Đây có thể coi là một bằng chứng cho thấy điểm yếu cánh Juve đã bị khai thác), còn bàn cuối cùng là một pha phản công rất mẫu mực.

Juve vùng lên với sự thay đổi sang 4-3-3 của Conte khi họ đã để thua 3 bàn (Giovinco thay Asamoah), tuy nhiên họ không thể làm được gì hơn ngoài việc nhìn Fio khóa sổ trận đấu.

Lời kết

Đây là một chiến thắng đẹp, không thể tin được và có phần…khó hiểu của Fiorentina. Tuy vậy, đây là đội bóng đã hoàn toàn áp đảo Milan khi chỉ chơi với 10 người vào mùa giải trước, vì vậy cũng không nên quá ngạc nhiên. Lần này, một vũ khí của họ đã được áp dụng: sự linh hoạt trong chiến thuật – điều mà Juve đang dần đánh mất.

Chelsea 0-0 Manchester United: Thế trận chặt chẽ và sự cẩn trọng từ hai huấn luyện viên

Hãy theo dõi chúng tôi tại địa chỉ facebook http://www.facebook.com/MyFootballRamble và tại twitter https://twitter.com/Myfootballrambl

Mourinho vs Moyes. Người đặc biệt đấu trí với Người được chọn. Cuộc tranh tài được mong đợi nhất trong thời gian qua đã kết thúc với tỉ số 0-0. Không bàn thắng, cũng không có sự “căng thẳng, quyết liệt” mà người hâm mộ trông đợi từ cuộc thư hùng giữa hai đại gia của Premier League.

Continue reading