Đội tuyển quốc gia (ĐTQG) Việt Nam lại thua. Lần này là tại Asian Cup 2023, lại còn trước kình địch cùng khu vực Indonesia – trong một trận đấu hoàn toàn có thể thắng, trong tư thế hoàn toàn có cơ hội cho Việt Nam đạt vé đi tiếp. Toàn thể đồng bào không còn được đi bão nữa, mà thay vào đó phải đắng cay ngồi nhà chỉ trích HLV trưởng Philippe Troussier, cùng với cái được gọi là “lối chơi kiểm soát bóng” hay “triết lí kiểm soát” của ông.
Vậy thì “triết lí kiểm soát”đó là gì mà để ông thầy người Pháp bị phê bình dữ dội như vậy? Và quan trọng hơn, Việt Nam “kiểm soát bóng” sai chỗ nào mà lại để thua?
1. Vài nét về “Juego de Posicion”
“Juego de Posicion” – lối chơi “Định hướng vị trí”, thứ vũ khí giúp Pep Guardiola thống trị giới bóng đá trong hơn 10 năm qua, thứ tư tưởng đã định hình nhiều huấn luyện viên (HLV) mới (mà một số ví dụ điển hình: Thomas Tuchel, Mikel Arteta…). Ý tưởng phía sau “Juego de Posicion” (JdP) là việc chiếm lĩnh không gian trên sân theo một hệ thống quy tắc nhất định nhằm luôn luôn duy trì được lợi thế về quân số, về nhân sự cũng như về vị trí đứng. Nó không hẳn là HLV yêu cầu cầu thủ phải làm tuần tự các hành động đúng như đã lập trình trước, mà là HLV yêu cầu cầu thủ, dù các anh thích di chuyển như thế nào, phải đảm bảo các vùng không gian cụ thể được chiếm lĩnh đúng theo quy tắc đã đề ra ở trên. Nói cách khác, một đội bóng chơi JdP được giao trước một kịch bản khá chặt chẽ để tuân theo – “khoảng trống” để tự ứng biến là có và tùy người HLV, nhưng trước tiên các “diễn viên” phải tuân thủ kịch bản.
Điều đó cũng không có nghĩa là chỉ những đội bóng mạnh mới có thể chơi được JdP. Nên nhớ rằng tại Premier League, Swansea City dưới thời Michael Laudrup cũng chơi JdP. Brighton của Graham Potter cũng chơi JdP.
Như vậy, có 05 vùng theo chiều dọc:
- 02 cánh trái – phải;
- 02 “hành lang trong” (half-space) trái và phải;
- 01 vùng giữa sân;
Luật chiếm lĩnh không gian của Pep Guardiola:
- Không có quá 02 cầu thủ đứng trong cùng một vùng theo chiều dọc;
- Không có quá 03 cầu thủ đứng ngang hàng nhau;
- Bóng cần được luân chuyển từ vùng này sang vùng khác bất cứ khi nào có thể
Cần phải khẳng định: Không nhất thiết phải tuân theo đúng các quy tắc của Pep thì mới gọi là chơi theo lối chơi “Juego de Posicion”; không phải đội nào chơi “Juego de Posicion” cũng phải làm đúng như những quy tắc Pep vạch ra.
Philippe Troussier cũng là một HLV áp dụng lối chơi “Juego de Posicion” cho đội tuyển Việt Nam. Hãy cùng xem lại hình ảnh từ trận đấu của U23 Việt Nam với U23 Yemen để xem ý tưởng của “thầy Trou” là như thế nào.
Một hình ảnh khác:
Một tình huống khác:
Như vậy, có thể thấy: một đội bóng (Việt Nam) của Philippe Troussier thực hiện lối chơi “định hướng vị trí” (hay ít nhất là áp dụng một số nguyên tắc), với những đặc điểm như sau:
- “Sơ đồ” là 3-4-3, biến trận sang 3-2-5
- Thực hiện hoán đổi vị trí khi triển khai bóng, dựa trên cơ sở khối “kim cương” tự nhiên giữa trung vệ lệch biên – wingback – tiền vệ trung tâm lệch – tiền vệ công lệch ở mỗi cánh mà sơ đồ 3-4-3 có sẵn. Cụ thể cho một bài đánh điển hình (lấy ví dụ cho cánh trái):
- LCM lùi về hàng phòng ngự, trám chỗ LCB, giúp đẩy LWB lên cao, kéo giãn hàng phòng ngự đối thủ;
- LCM (người có bóng) có thể chuyền cho LCB (đang ở vị trí LWB), hoặc chuyền thẳng lên;
- LW sẽ chạy thọc xuống, đồng thời tiền đạo cắm (CF) lùi xuống tại khoảng không mà LW vừa tạo ra, nhằm tạo điều kiện phối hợp bộ ba
- Đảm bảo luôn có 2 người chiếm lĩnh half-space ở phần sân gần bóng, 1-2 người chiếm lĩnh biên.
2. Đội tuyển Việt Nam đã làm gì?
Tình huống 1:
Có một số vấn đề với tình huống này của đội tuyển Việt Nam:
- Vị trí của Thái Sơn rất thấp, gần như ngang hàng với 3 hậu vệ. Kể cả khi Thái Sơn đã đứng dịch lên, phương án chuyền cho anh này vẫn coi như là bị loại, trong khi có một không gian rộng lớn phía sau lưng Tuấn Anh/trước mặt Thái Sơn không hề có ai chiếm lĩnh;
- Tuấn Anh nhả lại bóng với ý đồ chạy chỗ không bóng vào vị trí này. Ý đồ này tốt, tuy nhiên đây lại là một đường chuyền rất khó, trong cùng một vùng chiều dọc, mà lại gần như là chuyền thẳng cho chạy chỗ thẳng. Ít nhất là Tuấn Anh đã mở người tốt, chuyền bóng bằng chân phải để nhả theo hướng chéo cho Đình Bắc chạy thẳng. Đồng thời, một điều nữa Tuấn Anh làm đúng là di chuyển không bóng để đổi vùng vị trí hiện tại của mình.
Tình huống lên bóng này chấm dứt khi Đình Bắc chuyền về, không nhận thấy Hùng Dũng ở half-space phải đang xin bóng.
Như vậy, “JdP” của Việt Nam chưa thực sự hoàn thiện. Có thể giải quyết những vấn đề trên nếu:
- Thái Sơn di chuyển cao hẳn lên phía trên thay vì lùi xuống xin bóng. Điều này cho phép anh có thể làm “người thứ ba” cho pha phối hợp Tuấn Anh – Đình Bắc; hoặc:
- Thái Sơn lùi hẳn xuống làm “trung vệ” thứ ba, đẩy Việt Anh lệch hơn qua trái. Điều này giúp bảo vệ phần giữa sân tốt hơn, nhưng có lẽ Tuấn Anh sẽ cần phải đứng cao hơn và Đình Bắc phải lùi sâu hơn để có thể tịnh tiến một cách tự nhiên.
Như vậy:
- Việt Nam hiện có tới 3 cầu thủ đứng cùng một vùng hàng dọc;
- Nếu Xuân Mạnh muốn nhả bóng cho Thái Sơn, không những có cầu thủ Nhật Bản đứng đó, mà đó sẽ là một đường chuyền dọc cho một pha chạy chỗ ngang, có nghĩa là đẩy Thái Sơn vào thế khó trong khống chế quả bóng;
- Nếu Xuân Mạnh muốn chuyền thẳng lên cho Hùng Dũng, không những khó thực hiện đường chuyền như vậy, mà sau đó Hùng Dũng cũng không thể nhả cho Thái Sơn được.
Tóm lại, Việt Nam không có triển vọng phối hợp bộ ba trong tình huống này. Thực tế, Xuân Mạnh đã phải phất dài lên phía trên.
Tình huống 2: Tiếp tục với một tình huống build-up sau đó:
Có vẻ như Việt Nam có “pattern” khi build-up ở đây: tạo cấu trúc theo khối kim cương giữa trung vệ lệch phải – tiền vệ trung tâm lệch phải – tiền vệ công lệch phải – wingback phải, ban bật kiểu “phối hợp bộ ba” nhằm tạo cơ hội tìm thấy người tự do, xoay mặt về phía khung thành đội bạn để triển khai lên tiếp.
Tuy nhiên, thật khó để hình dung được Việt Nam sẽ tìm thấy người thứ ba như thế nào trong tình huống 2 này, khi:
- Các cầu thủ bị kèm người – theo – người khá chặt;
- Về cơ bản là không có sự xoay vị trí hay chỉ là rời khỏi vị trí hiện tại của các cầu thủ;
- Hùng Dũng có di chuyển, nhưng khi Tuấn Tài (tiền đạo cắm) đứng yên thì không gian mà Hùng Dũng tạo ra cũng vô ích, không thể nào tìm thấy “người thứ ba” nếu chuyền vào đó.
Có thể trước đối thủ đẳng cấp như Nhật Bản, các cầu thủ Việt Nam sẽ không có cơ hội thể hiện hết sức khi có bóng – trận đấu với đối thủ vừa tầm hơn, cùng khu vực như Indonesia có thể sẽ khác?
Tình huống 1:
Tình huống trên cho thấy một số vấn đề:
- Xu hướng di chuyển thấp tới sát hàng 3 hậu vệ của tiền vệ phòng ngự, làm thừa quân số ở tuyến dưới, cũng như giảm các hướng chuyền chéo lên trên;
- Các cầu thủ phía trên cũng bị hút vào, lùi xuống khá sâu để gần với bóng hơn, không những làm nghẹt không gian ở khu trung lộ, mà còn giảm sự đe dọa tới hàng phòng ngự Indonesia. Thực tế, trong tình huống trên, Indo, chỉ với 5+1 cầu thủ, có thể kiểm soát tương đối hiệu quả không gian triển khai bóng của 8 cầu thủ Việt Nam;
- Khi bóng ra sát đường biên, phần không gian ở bên trong không được chiếm lĩnh. Điều này sẽ giảm khả năng thực hiện những pha phối hợp “third-man run” hiệu quả. Thử tưởng tượng trong tình huống 1 trận Indo (ảnh trên): kể cả khi Thanh Bình – Xuân Mạnh có phối hợp bộ ba được và bóng tìm được tới vị trí của Quang Hải, Hải “con” sẽ xoay người…và phối hợp với ai tiếp?
Tình huống 2:
Vấn đề vẫn tiếp diễn…
Vậy còn bài “bộ kim cương bên cánh” của chúng ta thì sao?
3. Phân tích và kết luận
Bản thân cụm từ “Lối chơi kiểm soát bóng” không có nhiều ý nghĩa. Có thể hiểu rằng một HLV áp dụng “lối chơi kiểm soát bóng” đang sử dụng một lối chơi (“game model”) với trọng tâm, hay điểm đáng chú ý nhất, nằm ở giai đoạn kiểm soát bóng – cụ thể, HLV đó muốn đội của mình ưu tiên nắm quyền kiểm soát bóng. Cách nói như vậy là một cách nói rút gọn. Tuy nhiên, nếu muốn phân tích sâu hơn để hiểu rõ về lối chơi cũng như nguyên nhân thành công/thất bại của một đội bóng, cách nói trên chưa cho thấy được:
- Đội bóng đó làm gì với bóng trong chân? Họ đứng yên trong cấu trúc, hay di chuyển xoay vị trí? Nguyên tắc di chuyển của họ là gì?
- Đội bóng đó làm cách nào để ghi bàn?
Một chỉ trích nhắm tới đội tuyển U23 cũng như đội tuyển quốc gia Việt Nam là “chuyền qua chuyền lại ru ngủ rồi hết”. Thực ra, cái cách đội tuyển Việt Nam chuyền bóng là có mục đích. Bởi vì đội tuyển Việt Nam di chuyển có quy tắc nhất quán, có bài bản và phương án để đưa bóng lên. Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ thực hiện những quy tắc, bài vở trên. Cụ thể:
- Chúng ta không được thấy sự xoay vòng vị trí giữa tiền vệ trụ – trung vệ lệch, khiến cho khoảng cách giữa hai tuyến hậu vệ – tiền vệ của Việt Nam rất gần. Trong khi đó, các tiền vệ tấn công và tiền đạo lại đứng khá xa. Điều đó không những làm cho việc phối hợp ngắn lên phía trên theo đường trung lộ trở nên khó khăn, mà khi bóng được đưa ra cánh, khu vực trung tâm và phía đối diện cũng sẽ không có người. Như vậy, đội tuyển Việt Nam hầu như buộc phải dồn ra cánh để lên bóng, mà những pha lên bóng đó dễ dàng bị dồn vào biên và triệt tiêu từ trong trứng nước, do thiếu phương án lật cánh.
- Chúng ta cũng không thấy những tình huống xoay vị trí ở tuyến trên. Điều này có thể được giải thích do các đối thủ của Việt Nam đều pressing tầm cao, khiến cho các cầu thủ ĐTQG Việt Nam lúng túng trong giai đoạn build-up và không thể đưa bóng được lên trên. Tuy nhiên:
- Chúng ta không thấy những tình huống phối hợp bộ ba “third-man run” để thoát khỏi áp lực của đối thủ. Phối hợp bộ ba là thứ cơ bản trong bóng đá, là vũ khí hiệu quả bậc nhất để thoát khỏi sự kèm cặp của đội bạn. Nhưng các cầu thủ của ta không thực hiện điều đó, có thể do một (hoặc nhiều) trong số các nguyên nhân sau:
- Kĩ năng xử lí bóng không tốt. Các cầu thủ thường mất hai, ba nhịp mới có thể chuyền bóng, làm chậm nhịp phối hợp và rất dễ bị bắt bài – hoặc tệ hơn là mất bóng ngay trong chân;
- Đấu pháp của HLV. Dựa trên việc những Xuân Mạnh, Quang Hải…ngay lập tức xoay người và băng lên phía trước khi Thanh Bình có bóng, có cơ sở để tin rằng HLV Troussier muốn Việt Nam câu bóng dài lên mỗi khi bị áp sát tầm cao;
- Cầu thủ tự động làm theo “bản năng” khi các bài bản không có hiệu quả/không xuất hiện.
Chúng ta muốn “kiểm soát bóng”, nhưng nếu cầu thủ của chúng ta không biết “chuyền và chạy”, nếu chúng ta không tạo hướng chuyền cho đồng đội đang có bóng bằng cách di chuyển, nếu chúng ta từ bỏ ngay từ khoảnh khắc ban đầu gặp khó khăn, thì sẽ không có “kiểm soát bóng” nào cả. Tệ hơn, nếu chúng ta không có hướng để đưa bóng lên trên, sẽ không có bàn thắng – lúc đó thì “kiểm soát bóng” cũng chỉ là một cụm từ vô nghĩa.
Tuy nhiên, rõ ràng là cầu thủ Việt Nam đang thiếu căn bản về kĩ thuật cũng như chiến thuật, do đó yêu cầu thực hiện những đường chuyền chính xác, xử lí một chạm nhanh…là khó khăn, chứ đừng nói tới “third-man run” (?!). Nhất là ở phạm vi đội tuyển quốc gia, vốn không có nhiều thời gian tập trung bằng sinh hoạt ở cấp câu lạc bộ.
Vậy có thể có những phương án cải thiện nào?
Có lẽ cách nhanh chóng nhất, phù hợp với bối cảnh nhất là tập những bài vở thuộc lòng, cố định, bất di bất dịch. Đây là cách mà những Antonio Conte hay Maurizio Sarri áp dụng: Dựa vào những bài tập 11 v 0, tập đi tập lại các “bài vở” chi tiết (anh A chuyền đi đâu, anh B nhận rồi phải như thế nào…). Mục đích là để khi ra sân các cầu thủ cứ thế mà làm – nếu đã thuộc lòng rồi thì vào trận, bất kể đối thủ làm như thế nào, cầu thủ có thể triển khai bài bản với tốc độ nhanh chóng, khiến đối thủ không kịp phản ứng. Đó là lí do Conte hay Sarri nhanh chóng có được thành công trong giai đoạn đầu nhiệm kì của mình, vì phương pháp này chỉ mất khoảng 4-6 tuần để nhuần nhuyễn 100% (hơn nữa, bản thân Conte cũng đã rất thành công với tuyển Ý). Nếu có bị “bắt bài” thì đó cũng sẽ không phải là vấn đề quá lớn ở cấp độ tuyển quốc gia do lịch thi đấu không thường xuyên. Tuy nhiên, “Juego de Posicion” vốn dĩ đã là cách tiếp cận được lên kịch bản khá kĩ càng và khá bó buộc với cá nhân cầu thủ, chưa kể tới việc hiện tại ĐTQG được yêu cầu thực hiện một hoặc hai “pattern” đơn giản nhưng có vẻ vẫn chưa làm được – liệu các cầu thủ Việt Nam có thể làm được các bài bản không, chứ chưa nói tới thực hiện nhanh chóng?
Nếu vậy, cách tiếp cận của chúng ta vẫn sẽ tập trung vào việc giành chiến thắng ở cấp độ ĐTQG, chứ không phải là “xây dựng lối chơi” cho “nền bóng đá” hay gì cả. Tất nhiên, ai cũng muốn thấy ĐTQG giành kết quả tốt – thầy Troussier được trả lương để dẫn dắt ĐTQG và U23 giành thành tích, thầy sẽ được những người bỏ tiền ra thuê thầy đánh giá dựa trên kết quả của hai đội tuyển. Nhưng nếu muốn xây dựng “nền bóng đá” thì cách tiếp cận phải đi từ gốc: Bản thân cầu thủ phải được cải thiện. Không chỉ là về vấn đề dinh dưỡng hay kích cỡ, vóc dáng. Cũng không phải là “Juego de Posicion” hay “tạt cánh đánh đầu” hay “chơi bóng ngắn” hay “phòng thủ phản công kiểu thầy Park” cho đội tuyển cấp quốc gia gì cả. Mỗi cá nhân cầu thủ phải được tạo điều kiện (empowered). Từ tạo không gian cho bóng đá học đường/bóng đá ngoài phố, hay trong các lò đào tạo trẻ các học viên được dạy một cách hoàn thiện về kĩ năng mà ít chú trọng vào thành tích huy chương, cho tới cấp độ CLB khi các cầu thủ được trao cơ hội và được luyện tập, thi đấu thường xuyên để liên tục phải đối phó với các bài toán và tìm cách giải được chúng. Liệu chúng ta đã làm được điều đó?
Thầy Troussier chịu trách nhiệm cuối cùng cho thành tích của ĐTQG. Suy tới cùng, nếu cầu thủ ở ĐTQG không xoay vòng vị trí đúng ý đồ chiến thuật, không thể phối hợp bộ ba cự li ngắn…trách nhiệm vẫn sẽ được quy thầy Troussier. Bóng đá là trò chơi của cầu thủ, nhiệm vụ của HLV là dựa trên sức mạnh, điểm yếu của từng cá nhân để “điều hướng” cả tập thể, chứ không phải ương bướng áp đặt một hệ thống theo ý mình và bắt cầu thủ phải theo một cách cứng nhắc.
Nhưng, nếu như tất cả các con bài cho thầy đều…kém thì sao?
Thế thì thực tế, bài toán cho (mọi) HLV trưởng ĐTQG Việt Nam sẽ là: Cách nào để che giấu những điểm yếu (căn bản) đó, và trong bao lâu?
Đó không phải là một bài toán nên có từ đầu, nếu chúng ta muốn có một nền bóng đá khỏe mạnh.
You must be logged in to post a comment.